menu toggle
list list 0
Đã thích Thích

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 8)

user

Ngày:

22/03/2022

user

Lượt xem:

78

Bài viết thứ 08/41 thuộc chủ đề “Bên nhau ngày mưa”

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021- 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 8:

CÒN THỞ LÀ CÒN HẠNH PHÚC, CÒN SỐNG LÀ CÒN CHIẾN ĐẤU

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 8)
Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 8)

Nếu như ai hỏi tớ về kí ức ung thư, tớ sẽ không ngần ngại kể về những người bạn thật tuyệt. Kể về khoa Nhi viện K3 – nơi tình người còn mãi.

Tớ là Ánh sinh năm 1997 là 1 bệnh nhân ung thư xương đã hoá trị và cắt bỏ 1 bên chân.

Ngày hôm nay tớ muốn kể về hành trình chiến thắng “anh K” của bản thân tớ, mong muốn có thể lan toả được sự lạc quan và tích cực đến các anh chị em đồng bệnh.

Tháng 5/2017 sau khi mới kết hôn và sinh em bé đầu tiên được 10 hôm thì tớ phát hiện mình bị K xương ghé thăm. Ôi, tớ như chết đi sống lại, tinh thần suy sụp nghĩ về cái chết. Tớ bắt đầu lao vào những chuỗi ngày lo lắng, không ăn uống nhìn đứa con thơ mới ra đời mà đau từng khúc ruột. Tớ hoảng loạn dữ lắm và dường như trong đầu chi nghĩ đến nhưng gì tiêu cực.

Sau khoảng 1 tháng sụp đổ ấy, tớ dần lấy lại được tinh thần. Nhìn bố mẹ tớ rơi nước mắt, nhìn đứa con thơ khóc đòi mẹ, tớ nhủ rằng bản thân mình không thể bỏ cuộc được “dù chỉ còn 1 ngày để sống cũng phải chiến đấu”. Tớ đi viện khám, hội chuẩn bác sĩ bảo phải tháo bỏ 1 bên chân vì khối u của tớ xâm lấn phần mềm quá nhiều. Suy sụp lần 2, tớ đòi về nhà sống chết không cắt chân đâu… tình cờ có người chỉ cho tớ uống thuốc nam, uống đủ loại thuốc cứ ai chỉ đâu đi đây gần 1 năm mà vẫn không có kết quả.

Đến tháng 4/2018 khi những cơn đau hành hạ, khối u sưng to thì 1 lần nữa tớ lại đến viện. Tớ đến viện K3 Tân Triều, cảnh đầu tiên khi tớ nhìn thấy là 1 cháu bé nhỏ xíu đầu không tóc, tay đầy những kim truyền. Lúc ấy tớ đã bật khóc và tự trách bản thân mình đã không thể kiên cường được như thế.

Tớ nhập viện, truyền thuốc phác đồ đợt 1 thì tóc tớ bắt đầu rụng, những cơn buồn nôn không ngừng nghỉ. Thực sự lúc ấy tớ đã muốn gục ngã, nhưng lý trí thì không cho phép. Tớ đã cố gắng rất nhiều, sau 10 hôm thì tớ được về nhà. Về nhà được 5 hôm thì tớ yếu dần, mặt mũi xanh lét, lại phải ra viện cấp cứu. Ra đến nơi thì tớ phải cấp cứu luôn vì mất quá nhiều máu, tớ phải truyền liên tục 11 đơn vị máu và được các Bác sĩ chuyển lên phẫu thuật tháo chân.

Vì quá đau đớn, đau đến nỗi morphin tiêm không còn cảm giác nên tớ đã không ngần ngại mà xin “cắt chân cháu đi ạ, cháu không chịu được nữa rồi “.

20/07/2018 phẫu thuật cắt chân xong, ca mổ thành công tớ được về nhà “nghỉ dưỡng” 21 ngày và tiếp tục ra viện để hoá trị đợt 2. Lần này trời thương tớ rồi, tớ hợp thuốc, mỗi đợt điều trị tớ truyền liên tục 5 ngày hoá chất. Thực sự mà nói thì rất mệt mỏi, nhưng so với nhưng nỗi đau phải chịu trước ấy thì tớ hoàn toàn có thể vượt qua.

Cứ thế 6 đợt hoá chất qua đi, khi mình đã kiên cường và chiến đấu, kết quả tớ đã hái được quả ngọt rồi.

2/2019 cầm trên tay tờ giấy xuất viện, tớ bật khóc lần nữa. Lần này là khóc cho sự biết ơn, biết ơn vì bản thân không từ bỏ, biết ơn gia đình bạn bè luôn ở bên và đặc biệt là các y bác sĩ luôn tận tình chăm sóc.

Tớ ra viện đến nay sức khoẻ hoàn toàn bình thường, tớ lắp chân giả để đi lại thuận tiện hơn, tớ có công việc ổn định và đặc biệt là tháng 7/2021 tớ vừa sinh bé gái rất dễ thương.

Vậy là trên hành trình tìm lại sự sống, tớ đã buông bỏ được những sợ hãi. Sẵn sàng đối mặt với thực tại để chiến đấu hết mình với “anh k”.

Bây giờ tớ cảm thấy rất hạnh phúc với những gì mình đang có. Và tớ rất muốn đem nhưng gì lạc quan đến tất cả anh chị em đồng bệnh.

“Ung thư không đáng sợ như chúng ta nghĩ, hãy mạnh mẽ kiên cường. Tin tưởng vào bản thân và y học. Dù kết quả cuối cùng có ra sao, thì bản thân mỗi chúng ta đã chiến thắng trong chính trái tim mình rồi”.

Mến chúc cả nhà luôn bình an, cảm ơn mọi người đã lắng nghe!

Người viết: Ngọc Ánh

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 6)

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 7)

keyword

Từ khóa

prevBig

Quay lại

list list 0
Đã thích Thích