menu toggle
list list 0
Đã thích Thích

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 32)

user

Ngày:

11/09/2022

user

Lượt xem:

68

Bài viết thứ 32/41 thuộc chủ đề “Bên nhau ngày mưa”

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021 – 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 32:

ĐI QUA NGÀY GIÔNG BÃO – BÊN NHAU NGÀY MƯA

Bên nhau ngày mưa số 32
Bên nhau ngày mưa số 32

“Thả kí ức trôi xuôi về miền nhớ

Một chuỗi ngày trăn trở nỗi niềm riêng

Thời gian ơi cuốn đi những ưu phiền

Để ta bước vững vàng qua giông bão”

Bình Định – những ngày này trời se lạnh, những giọt mưa lất phất bay bay càng gợi cho người ta nhiều nỗi niềm và cảm xúc. Tròn 5 năm rồi, 5 năm kể từ ngày tôi cầm kết quả sinh thiết bước ra từ phòng khám 48 Nguyễn Huy Lượng, Tp HCM. Hai chân tôi không đỡ nổi mình nữa, đầu óc quay cuồng. Trời Sài Gòn lúc ấy bắt mưa nhỏ hạt, dường như ông trời cũng trêu tôi. Mưa mỗi lúc một to dần, mưa xối xả mịt mờ. Tôi dầm mưa đi về khu nhà trọ ở Thủ Đức. Nước mắt, nước mưa chan hòa thấm vào mặt. Lạnh ngoài da, lạnh cả trong lòng.

Tôi cố kìm nén nhưng sao nước mắt cứ tuôn. Cuộc đời tôi rồi đây sẽ u ám như con đường mưa trước mặt ư? Ung thư – hai chữ tàn khốc quá. Nó hệt như bản án tù treo trước mắt. Nghĩ về gia đình, về những đứa con nước mắt tôi cứ tuôn rơi “Sao cuộc đời mình lại đến thế này”. Trong tuyệt vọng, tôi cầm điện thoại gọi cho chồng. Anh ấy khóc – những giọt nước mắt đàn ông rơi cho cuộc đời mặn chát. Anh khóc cho tôi, khóc cho cuộc sống gia đình đang rơi vào ngõ cụt. Tôi lại là người động viên, an ủi anh.

Rồi sau những ngày ấy, anh đã nghỉ dạy, bỏ hết công việc và 3 đứa con để vào Sài Gòn với tôi. Cuộc sống hai đứa tiếp nối ở Bệnh viện Ung Bướu và những ngày lê thê ở phòng trọ. Cuộc đời này tôi đã nợ anh, nợ những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên khuôn mặt ưu tư. Nợ anh những lần khăn gói xuôi ngược dặm dài, những lần anh đứng ngoài ô cửa sắt “Khoa Ngoại 4” mà nhìn vào cả ngày – chỉ để quan sát, theo dõi tôi. Nợ anh lúc ngồi ngoài hành lang phòng mổ từ sáng đến 10h đêm chỉ để chờ tôi tỉnh. Nợ anh những ân cần, chăm sóc, yêu thương từ bữa ăn đến giấc ngủ. Cuộc đời này còn nhiều lắm những tình yêu thương. Tôi còn nợ Mẹ, Chị, Em và những đứa Cháu – những người đã đồng hành cùng tôi suốt 9 tháng ở Bệnh viện. Tất cả những tình thương ấy là động lực để tôi mạnh mẽ vượt qua bao đau đớn, chiến thắng bệnh tật. Cảm ơn đời đã đưa tôi rẽ sang một hướng khác. Những đắng cay, mặn chát đã cho tôi vững vàng hơn. Tôi biết sống chậm lại, yêu bản thân mình, yêu tất cả và biết thế nào là buông bỏ. Tôi rất thích 4 câu thơ của ai đó đã nhặt được trên mạng rằng:

“Cay đắng chưa từng, sao biết ngọt

Cơ hàn chưa trải, hiểu chi đời

Mắt chưa đẫm lệ, tim tan nát

Sao hiểu sâu xa nghĩa tiếng cười”

Cuộc đời đã cho tôi trải hết dư vị cay đắng ngọt bùi, để thấm thía cái giá của hai chữ “bình yên”. Rồi có thể một ngày đẹp trời nào đó, “anh bạn K” sẽ tìm đến tôi. Nhưng không sao, tôi biết mình sẽ phải làm gì để đối diện với bạn ý. Tôi nhận ra cuộc sống ngắn hay dài không quan trọng mà quan trọng là mình đã sống như thế nào.

Cuối bài viết, cho tôi xin gửi lời cảm ơn đến những y bác sĩ Bệnh viện Ung Bướu TP và Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bình Định. Những người đã cho tôi thêm ngày tháng tiếp nối của cuộc đời. Xin biết ơn một bác sĩ “Phó Khoa Ngoại 4” ngày ấy – người đã mổ và giúp đỡ cho tôi. Tôi đã nợ bác sĩ lời cám ơn mà có lẽ sẽ không còn cơ hội bày tỏ. Cảm ơn những người thân yêu đã đồng hành cùng trên chặng đường gian khổ. “Đời mình không ai biết trước được ngày mai, nên chúng ta hãy cứ sống tốt, sống trọn vẹn, sống đúng, là chính mình, có ích cho xã hội để từng ngày trôi qua không có chi là tiếc nuối”.

Người viết: Khánh Hồng

keyword

Từ khóa

prevBig

Quay lại

list list 0
Đã thích Thích