menu toggle
list list 0
Đã thích Thích

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 37)

user

Ngày:

28/09/2022

user

Lượt xem:

61

Bài viết thứ 37/41 thuộc chủ đề “Bên nhau ngày mưa”

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021 – 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 37:

CHUYỆN CỦA BA TÔI –  BÊN NHAU NGÀY MƯA

Nhân ngày Nhà giáo Hiến chương

Con xin bày tỏ yêu thương đôi lời

Nhớ xưa khi mới chào đời

Thầy Ba Cô Mẹ rạng ngời bảo ban

Ngày ngày tháng tháng hỏi han

Ân cần dạy dỗ cho đàn con thơ

Tình thương mến ấy vô bờ

Mà con đôi lúc hững hờ không hay

Ba mẹ vất vả đắng cay

Dạy con mọi thứ – “ Người Thầy đầu tiên”

Làm sao nói hết nên lời

Chỉ mong ba mẹ sống đời cùng con

(Em tôi viết tặng ba ngày 20/11/2021)

Bên nhau ngày mưa số 37
Bên nhau ngày mưa số 37

Ba tôi là giáo viên tiểu học, đứng trên bục giảng hơn 30 năm, nay đã về hưu. Nghề giáo cao quý thật nhưng nghèo lắm. Lúc chị em tôi còn nhỏ, để có tiền nuôi con, ba phải đi xe đạp thồ ban đêm ở những khu xa trường, xa nhà để tránh gặp học trò, phụ huynh, hàng xóm. Nhà tôi lúc đó chỉ là những tấm bìa carton lợp bên trong, miếng tôn lợp bên ngoài tạm bợ nhưng may sao cũng qua được 10 mùa mưa bão, sau đó mới xây được căn nhà cấp 4 đúng nghĩa bằng gạch xi măng nhờ tiền vay mượn. Hai chị em tôi biết nhà mình khó khăn nên ai cũng sống tiết kiệm, cố gắng học hành. Lớn lên, chị em tôi ra trường may mắn được làm việc tại những cơ quan lớn, thu nhập ổn định, ba má tôi vay tiền ngân hàng để xây lại ngôi nhà rộng rãi hơn chút, thêm được 1 sàn bê tông. Ba mẹ tôi cả đời tuy vất vả nhưng luôn cố gắng tạo mọi điều kiện để hai đứa con được học hành tử tế, thích học thêm gì đều chiều cả.

Vì là trụ cột, người đàn ông duy nhất của gia đình nên việc gì cũng đến tay ba nên cả nhà hay gọi vui là “thợ đụng”. Ba còn thích trồng cây, nuôi chim nên nhà tôi lúc nào cũng xanh ngắt, vang tiếng chim hót. Tính ba vui vẻ, hòa đồng nên ai cũng quý, rủ giao lưu thường xuyên. Có những lúc không vui, ba lại nhăn nhó chuyện chúng tôi mãi chưa chịu lấy chồng dù đã trên 30 tuổi. Thế rồi không hẹn mà chị em tôi đồng loạt về nhà chồng năm ngoái, cũng may mắn đều ở gần nhà. Ba má tôi hớn hở ra mặt, càng vui hơn khi em tôi sinh được 1 bé trai kháu khỉnh về nhà ngoại ở. Cả nhà ai cũng mừng rỡ hân hoan. Ba tôi còn khoe thức khuya chăm cháu sụt mất 2kg!

Ba tôi thường xuyên đi tập cầu lông vào sáng sớm nên rất tự tin vào sức khỏe của mình. Ba tôi trước nay vốn không mập, cân nặng lúc lên lúc xuống nhưng đợt này thì trông gầy gò hốc hác hẳn, trên mặt lại nổi mẩn đỏ, nói khàn tiếng, ho dai dẳng. Có đợt ba đau tức phía bụng trên đến nổi lên cơn sốt, sau đó ba đi khám tư họ bảo đi bệnh viện xét nghiệm gấp. Và việc gì đến cũng đã đến, bệnh viện Ung bướu Đà Nẵng cho kết quả Ung thư thứ phát, xuất phát từ gan và đã di căn nhiều nơi. Cả nhà tôi ai cũng bàng hoàng. Năm nay ngày lễ Nhà giáo Việt Nam thật buồn!

Cả một đời ba vất vả lo toan, những tưởng đã đến lúc ba bắt đầu hưởng quả ngọt với bao nhiêu niềm vui đang chờ đón phía trước …Vậy mà…

“Ơn Cha như Thái Sơn cao bao tầng,

ngoài tuy cương quyết mà lòng thương mến.

Ơn Cha như đuốc soi cao trên đường,

đuốc soi tâm hồn, dắt con tìm hướng…”

(Y Vân)

Từ khi biết ba mắc cơn bệnh hiểm nghèo, tôi luôn tự hỏi ‘Có phải ba đã phung phí sức khỏe vào những ly bia, ly rượu?’, ‘Nếu như phát hiện sớm hơn thì việc chữa trị sẽ nhẹ nhàng hơn không?’, ‘Sống chung hòa bình với tế bào K hay tiêu diệt nó?’, ‘Làm thế nào cho khối u K teo nhỏ lại’, ‘Làm thế nào để ba sống vui khỏe trong những ngày sắp đến?’ ‘Cần làm gì để giúp ba tôi đây?’,…Biết bao nhiêu câu hỏi tôi đặt ra trong đầu mình.

Bản thân tôi cũng tự tìm hiểu từ nhiều nguồn thông tin khác nhau. Giữa rừng thông tin chính thống và không chính thống, việc lựa chọn thông tin cũng là một vấn đề cần xem xét kỹ lưỡng, luôn tự nhắc mình phải luôn tỉnh táo. Mỗi nguồn thông tin có một quan điểm chữa trị khác nhau, chính người bệnh và gia đình mới biết đâu là cách tốt nhất, phù hợp nhất cho người bệnh, đừng hoảng loạn làm theo mà không xét đến tình trạng sức khỏe, bệnh lý của người bệnh. Dĩ nhiên, việc tuân theo lộ trình của bác sĩ nên được ưu tiên hàng đầu, việc áp dụng các phương pháp khác giúp hỗ trợ việc điều trị được hiệu quả hơn. Và quan trọng nhất là Tinh thần lạc quan, đó là phương thuốc nhiệm màu làm tăng miễn dịch chống lại tế bào ung thư. CẢM GIÁC HẠNH PHÚC CHÍNH LÀ BÍ QUYẾT KHOẺ MẠNH, SỐNG LÂU.

Chúng tôi chỉ mới bắt đầu cuộc chiến với ung thư trong khi có lẽ nhiều anh chị cô bác ở đây đã và đang trải qua cuộc chiến ấy. Biết rằng cuộc chiến này rất khốc liệt, kẻ thù vô cùng nguy hiểm nên rất mong các anh chị cô bác ở đây ai đã từng chiến thắng hay kéo dài cuộc sống hãy để lại lời yêu thương giúp tạo động lực, lấy tinh thần cho ba tôi chữa trị. Tôi thành thật biết ơn.

Một mùa Giáng Sinh nữa lại tới và điều ước duy nhất của gia đình chúng tôi năm nay là cầu xin ơn chữa lành cho ba tôi, cầu mong ba luôn là chiến binh thép trong cuộc chiến cam go này.

Mến chúc các cô bác anh chị thật nhiều sức khỏe và bình an.

Người viết: Lời của gió

keyword

Từ khóa

prevBig

Quay lại

list list 0
Đã thích Thích