menu toggle
list list 0
Đã thích Thích

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 33)

user

Ngày:

11/09/2022

user

Lượt xem:

53

Bài viết thứ 33/41 thuộc chủ đề “Bên nhau ngày mưa”

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021 – 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 33:

BỐ MẸ HẠNH PHÚC KHI CÓ CON – BÊN NHAU NGÀY MƯA

5h30’ Ngày 16/2/2017

Bé gái, 2kg3, sinh non 34 tuần.

Bên nhau ngày mưa số 33
Bên nhau ngày mưa số 33

Con đến với thế giới này thật vội vã và bất ngờ, bố mẹ còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì con đã đạp ối chui ra. Con phải nằm lồng kính, 2 ngày sau sinh mẹ mới được ôm đứa con gái bé bỏng của mẹ vào lòng. Lần đầu tiên thấy khuôn mặt con, hình hài của con, bố mẹ đã khóc, vỡ òa trong vui sướng – bé con của mẹ, mẹ mong con một đời bình an.

Con lớn lên, khỏe mạnh, thông minh, luôn là cô bé đáng yêu của bố mẹ. Mẹ tự hào và thật hạnh phúc vì có con.

Bệnh viện Mắt Trung ương, ngày 02/01/2019

Sau khi thấy ánh mắt con có chút khác thường, bố mẹ đưa con đi khám, làm hết các xét nghiệm, siêu âm mắt, bác sĩ bảo mẹ cầm kết quả về phòng khám ban đầu, không được mở ra xem, nhất định không được.

Mẹ đã linh cảm chuyện không lành, chân tay mẹ rung rẩy, bước vào đưa quyển sổ cho bác sĩ, xem một hồi, bác sĩ hỏi mẹ “ Em còn người nhà ngoài kia không, gọi hết vào đây”

Bố bế con vào cùng. Bác sĩ nói con bị Ung thư Võng Mạc – một căn bệnh hiếm gặp ở trẻ và quái ác nhất về mắt…

Mẹ bước ra khỏi phòng khám, gọi ngay ông ngoại “ Bố ơi! Dưa bị ung thư rồi. Bố ơi! Con gái con… con phải làm sao bố ơi!”. Rồi mẹ ngồi thụp xuống sảnh bệnh viện khóc như một đứa trẻ.

Chiều hôm đó, bố và ông đi lo giấy tờ chuyển tuyến, mẹ đưa con gái đi khu vui chơi, nhìn con hồn nhiên chơi đùa mà nước mắt mẹ cứ thế tuôn… Con gái mẹ phải làm sao đây?

Bữa cơm hôm ấy, bố mẹ chẳng ai nói với nhau câu nào, lẳng lặng vừa ăn vừa lén lau nước mắt, bố động viên mẹ… tưởng rằng, người đàn ông sẽ kiên cường hơn, nhưng nửa đêm mẹ tỉnh dậy, thấy bố ngồi ngắm ảnh con và cắn chặt môi khóc nấc lên từng hồi, mẹ cứ lẳng lặng ôm con vào lòng tan nát từng khúc ruột.

Mẹ nghỉ việc, bắt đầu cùng con bước vào một cuộc chiến mới.

Khoa Nhi, Bệnh viện K Tân Triều những ngày giữa tháng một…

Lần đầu tiên mẹ bước chân vào đó, một nơi khác hẳn với cuộc sống ngoài kia, những ánh mắt thơ ngây, những tiếng cười đùa trẻ thơ sao lại đau lòng đến vậy. Bạn thì phải cạo hết cả tóc, bạn thì còn lưa thừa vài ngọn, dây truyền chằng chịt, những vết sẹo dài trên đầu, những bạn ngồi xe lăn, những bạn có khối U to ở tay… mẹ lại khóc, lần này không phải vì con, mà vì mẹ thương các bạn.

Sau những xét nghiệm, chọc tủy xương, tủy sống đau đến thấu trời, con mẹ được vào toa hóa chất đầu tiên. Bảy ngày truyền là bảy ngày con mệt nằm ly bì không ăn không uống được, mắt con sưng to. Con gái mẹ, vừa 1 đợt mà đã vậy thì 5 đợt tiếp theo như thế này con có chống nổi không? Mẹ chỉ ước tất cả những đau đớn mẹ chịu cho con, mẹ chịu hết cho con..

Bệnh viện Mắt TW 27/02/2019

Sau đánh giá 2 đợt hóa chất, con được chỉ định múc nhãn cầu loại bỏ khối U trong mắt. Bác sĩ gọi mẹ kí giấy cam kết phẫu thuật, vừa ký tay mẹ vừa run. Mẹ sinh con ra lành lặn xinh xắn, vậy mà vì căn bệnh này, con mẹ mất đi 1 phần ánh sáng, mẹ sắp không được nhìn thấy đôi mắt long lanh mỗi khi con nhìn mẹ nữa. Con gái ơi, mẹ xin lỗi!

Cánh cửa phòng mổ khép lại, mẹ ngã khụy, bố chạy lại ôm mẹ “ Rồi con sẽ ổn thôi, tất cả sẽ ổn thôi!”

Đúng vậy, sau cơn mưa trời lại sáng, bên nhau những ngày mưa rồi sẽ đến ngày nắng… Sau đợt mổ, vào hóa chất toàn thân thêm 4 đợt, con gái mẹ đã được ra viện. Những đợt hóa chất sau, con khỏe mạnh, vui vẻ. Bố mẹ cũng không còn những ngày tâm trạng u ám nữa.

Bệnh viên như ngôi nhà thứ 2 của gia đình mình, ở đó có các bạn, các anh chị của con, mỗi bé mỗi bệnh, nhưng sau giờ truyền thì tất cả cùng chơi, cùng hát, cùng múa. Ở đó có những người cha, người mẹ giống như mẹ, cùng nhau chia sẻ, cùng động viên nhau trên hành trình chiến đấu của con.

1 năm đồng hành cùng con, chứng kiến nhiều mảnh đời, mẹ đã học được rất nhiều điều, mẹ thêm trân quý cuộc sống này, mẹ nhận ra niềm hạnh phúc chẳng phải thứ gì xa xỉ, nó đơn giản chỉ là cho đi mà không cần nhận lại. Quan trọng không phải chúng ta sống bao lâu mà là sống như thế nào, đúng không con.

Cảm ơn hành trình đã qua! Cảm ơn con gái nhỏ của mẹ.

Người viết: Nguyễn Diệu Linh

keyword

Từ khóa

prevBig

Quay lại

list list 0
Đã thích Thích