menu toggle
list list 0
Đã thích Thích

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 7)

user

Ngày:

22/03/2022

user

Lượt xem:

64

Bài viết thứ 07/41 thuộc chủ đề “Bên nhau ngày mưa”

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021- 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 7:

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 7)
Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 7)

Hi! Mình là Thanh và mình đang có một kỳ nghỉ tại Bệnh viện Ung bướu.

Đây là lời mở đầu cho hành trình chiến đấu với bạn K Xoang hàm của cô gái 23 tuổi vào tháng 7.2020. Mình tạm gác lại ước mơ, hoài bão để chữa lành và thấu hiểu bản thân hơn. Trên hành trình đó, mình chưa bao giờ thấy cô đơn vì luôn có mẹ, gia đình, bạn bè và đồng nghiệp bên cạnh.

Ngày nhận kết quả ác tính sau phẫu thuật, trời Sài Gòn âm u, lất phất mưa. Mình chở mẹ ngồi phía sau và cả hai cùng trầm lặng. Nước mắt và mưa làm nhoè hai mắt kính nhưng mình không dám lau vì sợ mẹ biết mình vẫn đang khóc. Chặng đường từ Bệnh viện Răng hàm mặt TP.HCM về đến phòng trọ chừng 20 phút. Mình nức nở cho đến khi chân chống xe dừng lại trước nhà. Từ đó, mình gần như không khóc nữa vì quyết tâm có bệnh thì chữa, giải quyết ngay và luôn.

Mẹ cũng vậy. Gần 2 tháng điều trị tại Ung Bướu, mình chịu đủ hành hạ về thể xác dẫn đến mệt mỏi về tinh thần. Nhưng chưa một lần, mẹ khóc trước mặt mình. Điều đó khiến mình biết ơn và cảm phục mẹ vô cùng. Nếu thấy mẹ khóc, mình sẽ chẳng đủ dũng khí, cứng rắn và mạnh mẽ như thế. Người phụ nữ ấy chắc đã khóc rất nhiều, nhưng luôn giấu chúng đi, những giọt nước mắt thương con.

Mẹ là người đảm đang, biết cách chăm sóc người khác. Sau ca phẫu thuật kéo dài 5 tiếng cho đến khi hoàn thành hoá xạ trị và về nhà tĩnh dưỡng, mình vẫn như đứa trẻ lên 3. Gội đầu, tắm rửa, thay quần áo, ăn uống… mọi thứ đều nhờ mẹ. Thậm chí, những hôm mình thèm ăn món này, mua về ăn chẳng được (vì có vị giác đâu) mẹ lại ăn giúp. Bạn mẹ chọc, đi chăm bệnh mà thấy mập ú nha. Hai mẹ con lại cười.

Mẹ nấu ăn rất ngon. Để mình có đủ chất, mẹ dậy sớm đi chợ, hầm một nồi súp rau củ và thịt nạc rồi bỏ gạo vào. Món cháo dinh dưỡng ấy đã theo mình suốt 4 tháng đằng đẵng. Dù bây giờ nhìn cháo còn hơi sợ, nhưng phải công nhận không món nào ngon, bổ và dễ nuốt bằng nó.

Con gái 23 tuổi có bị mẹ mắng không? Có chứ!

Lần đầu, mẹ quát lên sau khi biết mình vừa làm sinh thiết ở bệnh viện mà thiếu tiền. Mẹ thì đi làm trong nương, sóng yếu, cách nhà cả 40km thì xoay sở thế nào.

Lần hai là khi đã đi được 2/3 chặng đường, mình không còn cảm nhận được bất kỳ mùi vị nào, họng thì đau rát. Hôm đó, mẹ đưa cho tô cháo loãng. Mình húp được 2 thìa thì bỏ xuống. Mẹ quát ngay, ăn thế thì sức đâu mà đi tiếp. Mình chảy nước mắt, bưng tô cháo lên lại húp thêm. Mình biết mẹ mắng chẳng phải ghét bỏ mà vì bất lực, vì xót xa và vì mẹ không chịu thay nỗi đau ấy cho mình.

Thấy mình như vậy, mẹ không khóc nhưng căng thẳng và suy nghĩ. Mẹ từng chịu nhiều đau đớn với u sơ buồng trứng và mình từng chuẩn bị tinh thần bảo lưu để chăm mẹ. Nhưng may mắn, mẹ phẫu thuật đã khoẻ mạnh trở lại và cục u lành tính. Mẹ lạc quan lắm và dạy mình phải như thế. Đớn đau rồi cũng sẽ qua thôi. Những thắc mắc, những chất vấn và dằn vặt bản thân chẳng giúp ích gì cho mình cả. Nhìn về tương lai, chiến đấu cho nó mới là quan trọng.

Lúc mệt mỏi nhất, mình từng hỏi chính bản thân: “Nếu mình chết, mẹ sẽ như thế nào?”. Bởi với mẹ, mình là tất cả và với mình, mẹ cũng là cả thế giới. Liệu khi ngày đó đến, mẹ có thể mỉm cười tiễn mình đi không? Mình biết chắc là không vì lúc đó thế giới của mẹ sẽ sụp đổ.

Mình không có phép điều đó xảy ra sớm như thế. Mình muốn cùng mẹ đi du lịch, cùng mẹ nấu ăn, cùng mẹ chăm con mình. Mình muốn cuộc sống của mình bình thường như biết bao đứa con gái khác. Vậy nên, mình chiến đấu và chiến thắng.

Sau 1 năm nghỉ ngơi, mình quay lại với công việc và rời xa vòng tay của mẹ. Mình muốn cho mẹ thấy đứa con gái của mẹ mạnh mẽ, nỗ lực và yêu đời. Nếu có kiếp sau, cho con làm con gái mẹ tiếp nhé!

Người viết: Thanh Thanh Trinh

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 5)

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 6)

keyword

Từ khóa

prevBig

Quay lại

list list 0
Đã thích Thích