menu toggle
Dự án khác Sự kiện Bên nhau ngày mưa số 40

Bài viết cùng chủ đề

list list 0
Đã thích Thích

Bên nhau ngày mưa số 40

user
Ngày:

04/10/2022

user
Cập nhật:

07/03/2024

user
Lượt xem:

271

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021 – 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 40:

“BÊN NHAU NGÀY MƯA, SAU CƠN MƯA, TRỜI LẠI SÁNG”

Bên nhau ngày mưa số 40
Bên nhau ngày mưa số 40

Tôi nhớ như in cái Tết năm ấy. Vui Tết chưa được bao lâu, thì cơn mưa ập đến…

BÁO HIỆU MÀU SẮC CỦA MÂY :

Ngày tảo mộ, hoá vàng đầu năm ấy, bên nhà chồng tôi, mấy chị em dâu thì lụi hụi cơm nước, còn cánh đàn ông đi tảo mộ đầu xuân. Chị dâu cả nói: Chung ơi, em mang những món này lên bàn thờ tầng thượng để lễ nhé.

Sau câu: “Dạ, vâng ạ”. Là tôi lập tức mang đồ lễ lên. Không hiểu sao, hôm nay tôi bưng đồ lên tầng 2, cứ thở dồn dập, tức ngực vô cùng. Trong lòng tôi vô cùng ngạc nhiên và thầm nghĩ: “Sao tự nhiên hôm nay lại mệt thế nhỉ. Mấy ngày mùng 1, mùng 2 Tết, mình vẫn đi lượn tít mít thế cơ mà. Thôi, Chung ơi, mày phải cố lên thôi. Mày không được kêu mệt đâu nhé”. Và thế là tôi quyết tâm phải cố làm sao mang các đồ lễ lên tầng thượng.

Cả đêm hôm đấy, tôi tức ngực, vã đầm đìa mồ hôi. Sáng dậy mệt bơ phờ, tôi lê lết cầm điện thoại gọi cho chị gái là bác sỹ hỏi thử xem. Chị bảo: “Vào ngay bệnh viện chụp phổi đi xem như thế nào chứ”. Khi chụp xong, buổi trưa gửi kết quả báo chị qua zalo nhé. Hôm nay chị nghỉ trực ở nhà.

Sau khi gửi kết quả chụp X quang, chị hoảng hốt bảo: “Vào nhập viện ngay đi, đừng chần chừ nữa, cũng hết Tết rồi em. Chị sẽ vào viện luôn đây, chiều nay chị chọc hút dịch cho em cho giảm cân nhé”.

Hút dịch lần 1, tôi lấy ra được 2,5 lít màu đỏ, cũng nhẹ cả người và dễ thở hơn. Còn chị âm thầm gửi dịch đi các nơi xét nghiệm.

Ba ngày sau, chị lại đùa bảo: “Mấy ngày Tết ăn uống nhiều, hút dịch tiếp đi cho giảm cân nữa nhé”. Lần này tôi lấy ra được khoảng 2 lít dịch cũng màu đỏ. Chị lại âm thầm chia làm 3 chai gửi đi 3 nơi làm xét nghiệm tiếp.

Rồi cái gì đến sẽ đến.

VÀ CƠN MƯA ẬP ĐẾN.

Sáng hôm sau, anh xã lặng lẽ đưa bệnh án cho tôi

“Em đọc đi, mình chuyển viện em nhé”. Rồi anh xã lặng lẽ đi ra ngoài.

Một mình nằm trong phòng bệnh, một tay truyền kháng sinh, một tay cầm bệnh án đọc, mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi. Tôi muốn được khóc thật to và không muốn tin vào kết luận Cell Block nữa.

Cạch, cạch, cạch… Anh xã cạch cửa đi vào. Tôi vội chùi nước mắt, như muốn che dấu đi nỗi buồn sâu thẳm, cũng như không muốn ai biết mình sao lại yếu đuối vậy. Tôi cứng rắn nói với anh xã: “Em đồng ý chuyển viện. Anh làm thủ tục chuyển cho em sang Bệnh viện K3 cho đúng chuyên ngành điều trị ung thư và gần nhà nữa…”

Rồi tôi vội quay mặt úp vào tường vì sợ anh nhìn thấy giọt nước mắt, nỗi buồn trên khuôn mặt tôi.

BÊN NHAU NGÀY MƯA.

Suốt mấy tuần, ở bệnh viện K3 làm các xét nghiệm, chiếu chụp, tôi gần như kiệt quệ, không còn sức, đầu óc cứ lơ ngơ, buồn bã, ngực đập dồn dập, thở khò khè khó lắm, không nói được, gắng lắm tôi mới nói được vài câu hụt hơi…. Những ngày mưa này, Anh xã luôn lặn lội bên cạnh tôi và làm phiên dịch cho tôi. Anh đẩy xe lăn đưa tôi đi các phòng, khám và xét nghiệm. Khi anh cầm tờ kết luận xét nghiệm của bệnh viện K3 trên tay, anh buồn sâu thẳm như ngấn lệ. Ung thư phổi giai đoạn 4, đã di căn rồi ư… Nét buồn của người đàn ông giới cơ khí luôn cứng cỏi đanh thép ngày nào mà cũng ngấn lệ, hiện rõ lên khuôn mặt anh.

Thật may mắn với kết quả xét nghiệm đột biến gen, tôi được Bác sỹ khuyên uống thuốc đích. Tôi và cả nhà chồng phần nào đã thở phào nhẹ nhõm. Chứ ban đầu tôi không biết gì thuốc đích cả, cứ lo lắng suy nghĩ mình sẽ lại truyền hóa chất, tóc lại rụng…, mà cơ thể tôi lúc đó đã kiệt quệ yếu lắm rồi.

Rồi vài tháng ở nhà uống thuốc đích, tự nhiên bụng tôi sình chướng, không thở nổi, không nói được. Anh xã lo lắng vô cùng, lại nhẹ nhàng khuyên tôi: “Em vào bệnh viện tiếp đi nhé”.

Anh xã đẩy xe lăn đưa tôi đến gặp bác sỹ. Mặc dù tôi đeo khẩu trang kín mít như ninja vậy, mất giọng không nói được gì, nhưng bác sỹ Thái Hòa với kinh nghiệm chuyên môn lâu năm nên thoáng nhìn sắc mặt tôi đã hoảng hốt bảo: “Chị Chung à, chị Chung đúng không? Chị sang phòng cấp luôn đi nhé”.

Rồi bác sỹ Thái Hòa vội vã gọi các bác sỹ, điều dưỡng đến: “Có bênh nhân cấp cứu, cấp cứu…” Ngay tức thì, các bác sỹ, điều dưỡng khoa Nội 2 đã có mặt. Tôi được các bác sỹ cho thở oxy gấp, đo huyết áp, đo nồng độ oxy trong máu lúc đó được ~ 86%, 12h trưa hôm ấy, các bác sỹ điều dưỡng vẫn đẩy xe đưa tôi đi chiếu chụp kèm theo bình oxy bên người, và tôi lại hút dịch.

May mắn tôi lại được cấp cứu kịp thời, trời thương cho tôi được tái sinh lần nữa. Từ trong sâu thẳm trái tim, tôi luôn biết ơn sự tận tâm, lo lắng, nhiệt tình và rất nhẹ nhàng ân cần của Bác Sỹ Thái Hòa và các bác sỹ, điều dưỡng. Trong lòng tôi lúc nào cũng thầm cám ơn và ngưỡng mộ chuyên môn cũng như y đức của bác sỹ Thái Hòa.

Đúng đợt tôi cấp cứu trong bệnh viện K3, thì bệnh viện phát hiện có chùm ca F0 (COVID). Thế là tôi và anh xã phải cách ly dài ngày trong bệnh viện.

Gần 2 tháng tôi điều trị và cách ly trong bệnh viện thật là những ngày không quên trong ký ức của tôi. Các bác sỹ và điều dưỡng khoa Nội 2, bệnh viện K3 tậm tâm và nhiệt tình vô cùng. Thời tiết đúng dịp nắng hè oi ả 40 độ C, khoa ở tầng 7, tầng trên cùng tòa nhà nóng lắm. Các bác sỹ và điều dưỡng khoa với bộ đồ bảo hộ bít kín mít, người đầm đìa mô hôi mà vẫn tươi cười chăm sóc điều trị cho từng bệnh nhân cách ly của mình.

Phòng tôi 8 người thương nhau và đùm bọc nhau lắm, cứ y như một gia đình ấm cúng vậy. Chúng tôi động viên nhau, bảo ban nhau, ai nấy đều ý thức cách ly để cả phòng được an toàn, không bị lây COVID.

XẢY RA HOẠN NẠN, THẤU HIỂU TÌNH THÂN.

Cùng cảnh ngộ nằm viện, ai trong phòng tôi cũng đều tình cảm, động viên nhau và giúp đỡ nhau.

Trời nóng lắm, lại những người vừa truyền hóa chất nữa, ai nấy đều mệt mỏi và háo nước uống. Từng ly nước lọc mọi người trong phòng chúng tôi cùng nhau san sẻ. Từng quả chanh, ký đường, gói muối… đối với người bệnh như chúng tôi khi đó cũng là thứ vô cùng xa xỉ. Trên 40 độ C ở tầng trên cùng, phòng cách ly, không có điều hoà máy lạnh, người nào người nấy rã rời, chỉ mơ giá mà có được ly nước chanh, ly nước dừa, đĩa trái cây … Ôi có được lúc này thật quá tuyệt vời.

Giấc mơ rồi cũng hiện về. Gần như ngày nào trong phòng tôi cũng nhận được đồ tiếp tế của bạn bè, người thân từ xa xôi gửi đến. Người tiếp tế ký chanh tươi, thùng vải thiều, thùng trái cây, thùng mỳ tôm, ký trà mạn, ấm đun nước siêu tốc, ruốc, lạc rang, thịt chưng mắm tép, cả loa đài nhỏ để nghe nhạc và xem ti vi nữa … Ôi cũng nhiều lắm đó. Được tiếp tế chu đáo như thế này, cách ly có khác gì ở nhà đâu. Phòng tôi, ai được tiếp tế gì, đều đem ra chia cho tất cả mọi người trong phòng, hoặc để lên kệ, cả phòng dùng chung như một gia đình thực thụ.

Được các bạn ở các nơi , bạn cấp 2, cấp 3, bạn đại học … của tôi và anh xã ríu rít điện thoại hỏi thăm, chát zalo, gọi video nhộn nhịp suốt ngày, lòng tôi ấm áp vô cùng. Tôi không còn cảm thấy buồn và cảm giác đau đớn với bệnh tật nữa. Cách ly như chúng tôi cũng vui lắm đó – thắm đượm tình người. Còn anh xã khỏi phải nói rồi, dân kỹ thuật mà, anh luôn tận tụy bên cạnh chăm sóc tôi.

Thời gian cách ly rồi cũng sẽ hết, phòng tôi lưu luyến bồi hồi chia tay. Mọi người lưu lại điện thoại, địa chỉ của nhau, rồi ai lại về tỉnh nấy. Trong lòng tôi man mác buồn, nặng trĩu nỗi nhớ về mái ấm gia đình nhỏ bé này và những tháng ngày sâu đậm không quên trong bệnh viện với ký ức nặng tình.

SAU CƠN MƯA, TRỜI LẠI SÁNG

Sau những tháng ngày cơ thể vật vã đau đớn điều trị bệnh tật và sau 5 tháng uống thuốc đích, tôi được bác sỹ cho chiếu chụp, xét nghiệm lại. Thật mừng vui khôn xiết, khi bác sỹ thông báo, khối U não của tôi đã mờ hết, không thấy hình ảnh bất thường trên phim chụp cắt lớp vi tính sọ não. Khối U phổi của tôi cũng giảm gần hết, còn vết mờ nhỏ.

Hiện nay, tôi không còn đau đớn gì trên cơ thể nữa, không còn tức ngực hay khó thở nữa. Tôi may mắn đã trở lại cuộc sống bình thường, lại tiếp tục vui vẻ, tít mít, lượn lờ bay nhảy cùng bạn bè, gia đình, người thân. Trong lòng tôi, đã không còn suy nghĩ mình đang mang bệnh hay cảm giác mình có bệnh tật gì cả.

Thật Ơn giời – cảm ơn mọi người đã luôn bên tôi trong những ngày mưa bão đó. Sau cơn mưa, trời lại sáng. Cầu vồng lại lung linh rực rỡ sắc màu. .

Người viết: Pham Thi Kim Chung

prevBig

Quay lại

list list 0
Đã thích Thích