menu toggle
list list 0
Đã thích Thích

Bên nhau ngày mưa số 39

user

Ngày:

04/10/2022

user

Lượt xem:

84

Bài viết thứ 39/41 thuộc chủ đề “Bên nhau ngày mưa”

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021 – 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 39:

Bên nhau ngày mưa số 39
Bên nhau ngày mưa số 39

Lần nào cũng vậy , màn hình điện thoại vừa hiện lên là đã thấy con nhỏ nhoẻn miệng cười , nó không quên đá lông nheo một cái trước khi kể chuyện:

– Chị yêu ơi, em được tiêm móc- phin rồi ! Phê….Tính ra em sướng chị nhỉ, cuộc đời trải qua đủ hỉ, nộ, ái, ố , bệnh tật ập đến lại được chích cả thuốc phiện và có cảm giác “phê thuốc”. Người ta tốn tiền rồi lén hút chíc, mình được chích công khai và miễn phí, ui cha hắn… phê…

Sau một năm mắc căn bệnh quái ác – ung thư đại tràng di căn phúc mạc – cô gái trẻ, xinh đẹp và nụ cười có duyên không còn đáp ứng thuốc, bụng mỗi ngày một to lên, nhiều khi chèn ép khiến Thanh không thở được nhưng lúc nào em cũng đi quanh phòng làm hề chọc mọi người cười.

Thân hình nhỏ nhắn giờ chỉ còn da bọc xương nhưng trông em luôn thật đẹp, không phải vì nụ cười tươi với hai má lúm đồng tiền mà vì sự kiên cường và bao dung trong từng lời em chia sẻ mỗi ngày, trân trọng từng khoảnh khắc em được sống .

Đêm nào Thanh cũng gọi, để cười nói:

Chị ơi, em muốn sống, em muốn sống lắm, thêm một năm cũng được. Em yêu đời lắm, cuộc đời đẹp quá .

Em mới phát bệnh, sao lại không đáp ứng thuốc chứ ? Chị nói gì với em đi chị…

Chị ơi, mọi người đến hộ niệm cho em, em thấy nhẹ nhàng, bớt đau và dễ ngủ ghê á…

Chị ơi, em gửi bài kinh chị nghe nè, em gái em tụng đó…

Tôi chỉ muốn ôm cái thân hình gầy rộc kia vào người, để em được khóc trong lòng tôi. Hãy yếu đuối đi cô gái, không cần phải lúc nào cũng mạnh mẽ tỏ ra nghị lực hay lạc quan đâu em… Rồi chính tôi cũng bất lực, từ cuộc gọi chuyển qua tin nhắn, tin nhắn cũng thưa dần cho đến khi chồng em báo tin em đi…

Và người chồng trẻ ấy thỉnh thoảng lại gọi cho tôi, chỉ để im lặng, chỉ để khóc , chỉ để kể sự vụng về của người cha khi chăm đứa con gái nhỏ…

Đi qua những ngày nắng, ngày mưa, cả những ngày bão giông cùng nhau, họ chỉ có tiếng cười, ấm áp và yêu thương nhưng ai sẽ ở bên lúc cô đơn của người ở lại…

Ung thư cho tôi quá nhiều cảm xúc, và tôi hiểu lắng nghe cũng là một món quà, để an ủi, hi vọng và chữa lành.

14 năm, tôi thật sự may mắn, khi vẫn khỏe để nhận ra mỗi ngày được sống quý giá và ý nghĩa biết bao.

Người viết: Tạ Nhật Phượng

keyword

Từ khóa

prevBig

Quay lại

list list 0
Đã thích Thích