menu toggle
list list 0
Đã thích Thích

Bên nhau ngày mưa số 38

user

Ngày:

04/10/2022

user

Lượt xem:

63

Bài viết thứ 38/41 thuộc chủ đề “Bên nhau ngày mưa”

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021 – 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 38:

Anh, cao to đẹp trai nhưng lại sợ kim, sợ tiêm và sợ bị rút máu. Anh không thích cái nắng dữ dội của Sài Gòn. Anh cũng không thích những con đường gập ghềnh, ổ gà, ổ voi, lại càng không thích đi ô tô loại nhỏ, kiểu như là xe cứu thương…

Trời trêu anh…

Em đưa anh chuyển viện trên chiếc xe cấp cứu nhỏ xíu. Chai dịch truyền cứ lúc lắc quay mòng mòng chẳng chịu yên, phải để em dùng tuyệt chiêu “băng keo” thì nó mới vào đúng chỗ. Anh là bệnh nhân cũng không yên, lúc ngồi trên cáng, lúc lại qua ghế dành chỗ của em. Lần này không như những lần trước, chỉ cần tấm giấy chuyển viện, lên xe Phương Trang nằm ngủ một giấc, tái khám xong là về. Lần này, anh không thể ngủ yên…

Bên nhau ngày mưa số 38
Bên nhau ngày mưa số 38

Em hì hục chạy ngược xuôi làm thủ tục nhập viện. Đây là lần thứ hai sau gần hai năm chúng ta chiến đấu, anh mới lại nằm nội trú. Cảnh cũ, người xưa, nếu không vì dịch covid, có lẽ em lại phải nằm bên dưới băng ca để trông anh. Chuyển giường rồi chuyển phòng, bệnh nhân nằm chung với anh lần lượt đều ra viện, đến cô hộ lý cũng nói: “Hộ nhà này sao ở lâu thế?”. Em cũng chỉ biết cười trừ: “Dạ đợi khỏe hẳn mới về”. Anh thèm ăn nhưng nuốt vào rồi lại ho, và nôn. Hơn ba tuần, hai tay anh chẳng còn mạch để luồn kim, rút máu, các chị điều dưỡng phải dày dặn kinh nghiệm lắm mới hoàn thành y lệnh. Em cũng phải cố giữ cho anh không làm hư kim, vỡ mạch. Đôi tay từng mổ xẻ cho những bệnh nhân khác, là bàn tay vi phẫu “khéo nhất khoa” (như anh từng tự khoe với em), nay chỉ còn lại những vết bầm. Ấy vậy mà em hỏi đã hết sợ kim chưa, anh vẫn nói: “Còn chứ sao không?!”…

Đêm trước khi chuyển phòng lần thứ ba, em và anh đều không ngủ được. Bệnh của anh là ung thư phổi giai đoạn bốn di căn gần như toàn bộ cơ quan lớn, huyết khối tĩnh mạch chủ dưới làm phù nửa thân người. Chúng ta đều hiểu rõ chuyện gì sẽ đến. Quyết định hóa trị rồi, đánh trận cuối, phân định thắng thua, chỉ là không biết ai là kẻ thắng, người thua. Em nhắn tin cho anh, như hơn mười năm trước, cái cách mà chúng ta quen nhau. Ta hẹn nhau về một thế giới không đau khổ, không nỗi buồn. Anh đã hứa: “Sẽ chờ em”…

Đêm cuối cùng của hai đứa là một đêm trắng. Sau hơn một tuần hóa trị, tia hi vọng mới chợt lóe lên, như tia sáng cuối cùng của ngày, vụt bừng rồi vội tắt. Anh không hối tiếc, cũng chẳng lo toan điều gì, chỉ nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay em khi nghe em nói “Có xe rồi, em đưa anh về nhà!”. Em không khóc. Vì anh sợ thấy em khóc. Em không đau. Vì anh đã hết đau. Anh cũng không còn thấy cái nắng nóng của Sài Gòn…

Em đưa anh về trên chiếc xe cứu thương nhỏ. Đường về gập ghềnh ổ chó, ổ voi. Anh nằm đó, đã ngủ yên…

Người viết: Diễm Xưa

keyword

Từ khóa

prevBig

Quay lại

list list 0
Đã thích Thích