menu toggle
list list 0
Đã thích Thích

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 4)

user

Ngày:

13/03/2022

user

Lượt xem:

80

Bài viết thứ 04/41 thuộc chủ đề “Bên nhau ngày mưa”

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021- 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 4:

NHÀ MÌNH CHẲNG CÓ GÌ NGOÀI YÊU THƯƠNG – BÊN NHAU NGÀY MƯA

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 4)
Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 4)

Hơn 2 năm kể từ khi Rộ nhận tin từ bác sỹ “Anh Hùng khả năng bị ung thư máu”. Nhanh thật đấy! Nhanh hơn cả “Fast and Furious” ấy chứ! Hơn cả một giấc mơ, đầy đủ những cung bậc đỉnh cao của cảm xúc vui, buồn, đau đớn, hạnh phúc, sợ hãi,… nhưng 2 năm ấy cũng thật sự tuyệt vời.

Tối nay sốt, đau ê ẩm khắp người, mỗi lần Thiên ốm mệt là lại nghĩ đến những cơn đau hoá chất, tế bào ác tính hành hạ Rộ. Hai năm, tám trận hoá chất nhừ tử, những mũi tiêm hoá chất trực tiếp vào tuỷ sống đau đớn kinh hoàng, những mũi chọc tuỷ ngất lên ngất xuống, những lần nôn ra mật xanh mật vàng tưởng như chỉ muốn chết đến nơi… Vậy mà Rộ của Thiên vẫn bản lĩnh, lạc quan chiến đấu không một lời than thở.

Rộ cứ lo lắng cho gia đình, cho Thiên và Putin, không muốn bạn bè anh em lo lắng nên lúc nào cũng như super man như thế, đến mức có đứa em đã ví “anh chồng tuyệt vời” nào đó giống như anh Rộ í. Bản mẫu người chồng đỉnh quá cơ, mình mà biết có “gót chân Asin” nào đó thì xác định nhá.

Hai năm rồi, ở nhà ít hơn ở viện nhưng thật may mắn vì Thiên và Rộ vẫn bên nhau như chân với dép.

Hai năm rồi, dù biết bao biến cố xảy đến nhưng thật tuyệt vì cả hai vợ chồng đều luôn nỗ lực vượt qua.

Hai năm rồi, thật thú vị vì nhận ra cuộc đời này tình cảm giữa người và người, sự tử tế, tình yêu và hạnh phúc gia đình mới là điều quan trọng nhất đời người.

Hai năm rồi, dù cuộc đời của Thiên Rộ thật sự nghiệt ngã, nhưng Thiên vẫn mong cuộc đời này tiếp tục đi tới, dù có vất vả, dù mệt mỏi, thì chỉ cần có Rộ ở bên cạnh, Thiên chắc chắn chịu đựng được mọi thứ.

Chặng đường hai năm tiếp theo và nhiều năm tiếp theo nữa chẳng biết nở hoa hay bế tắc, nhưng Thiên tin cuộc đời Thiên Rộ sẽ vẫn luôn như hai năm trước, mà không, sẽ còn vui vẻ, hạnh phúc hơn bao giờ hết chứ nhỉ.

Tối nay ngồi ăn cơm cùng cả phòng bệnh, Rộ bảo: “Vợ chồng em đã dặn dò nhau hết cả rồi, giờ chỉ có tinh thần lạc quan nhất để chiến đấu mạnh mẽ thôi”.

À, hoá ra thế, nhưng Rộ vẫn chưa dặn dò có cho Thiên lấy chồng khác hay không đâu, nên chắc chắn hắn ta còn sống dai dải dài dai lắm, cũng đúng thôi, vợ hắn ta còn trẻ đẹp như này cơ mà.

Bên nhau ngày mưa - Nhà mình chẳng có gì ngoài yêu thương
Bên nhau ngày mưa – Nhà mình chẳng có gì ngoài yêu thương

“Ba của em!

Lẽ ra em sẽ không viết những dòng này, nhưng em lại muốn viết, viết để mọi thứ sẽ ổn trở lại với gia đình mình. Viết để hai vợ chồng mình lại cùng nhau tiếp tục vững vàng chiến đấu, dù chúng ta biết rằng, lần này, khó khăn sẽ nhiều hơn gấp nhiều lần so với những lần trước kia. Cú sốc báo tin tế bào ác tính xâm nhiễm lên não của Ba đã lên đến 75% thật sự khiến em không trụ nổi khi nghe bác sỹ nói. Em khóc sau một lúc cố gắng bình tâm nhưng không thể. Em đã cố lảng ra nhà vệ sinh khóc cho hết rồi mới quay về phòng nói cho ba biết. Nhưng Ba hiểu em quá mà, em vừa xoay người đi thì đã gặp Ba đang đối diện mình. Vậy là chúng ta lại một lần nữa đương đầu với tử thần, và tử thần lần này lại ghê gớm hơn tất thảy mọi thứ.

Lẽ ra ba đã có thể ghép tuỷ, nhưng số phận, ừ, số phận nó trêu đùa vợ chồng mình ác quá! Hình như nó biết mình mạnh mẽ và lạc quan nên hết lần này lượt khác nó cứ chĩa thẳng vào mình để chọc ngoáy. Được thôi, nếu số phận đã thích nhảy tăng-gô với mình, thì chúng ta sẵn sàng bật nhạc lên cùng nó để quẩy, Ba nhỉ?

Ngày hôm qua qua rồi! Sáng nay thức dậy, em vẫn được nắm tay Ba, vẫn được thấy Ba bên cạnh, vẫn được Ba ôm vào lòng, xoa đầu, hỏi “Em ngủ có được không” thì ngày hôm qua mệt mỏi đã tan biến nhường nào.

Ngày hôm nay, Ba bắt đầu mệt hơn. Mọi thứ đang trở nên nhanh chóng và ngày mai Ba bắt buộc phải vào cuộc chiến sinh tử: hoá chất truyền liều mạnh kết hợp tiêm hoá chất trực tiếp vào tuỷ sống. Em đã từng “bỏ chạy” khi nghe tiếng cô bé phòng bên rên hừ hừ mỗi lần nó bị tiêm tuỷ, thế mà giờ nó vẫn sống! Nên Ba, Ba sợ gì mấy liều hoá chất, nó cũng như nước, chỉ có nồng độ cao hơn tí thôi, sao có thể quật ngã được Mặt Trời của em được!

Ba không khóc. Em khóc. Em khóc vì thương Ba. Em thương Ba nhiều lắm! Em chẳng sợ gì cả, em chỉ sợ duy nhất một điều là Ba sẽ không thể ở bên cạnh em và con nữa. Ba hãy để cho em khóc, em hứa khóc xong em sẽ lại vững vàng chiến đấu cùng Ba. Ba đừng lo, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ luôn ở bên cạnh Ba. Luôn luôn là như vậy, ba của em!

Chúng ta yêu, thương, tin tưởng, hạnh phúc hơn 10 năm qua, không có một nuối tiếc, một hối hận nào giữa em và Ba. Dù Ba có không may mắn như bao người đàn ông khác, nhưng với em Ba là Mặt Trời, là người đàn ông tuyệt vời nhất mà cuộc đời này đã đưa đến cho em.

Hơn 24 tháng trước, lần đầu tiên Ba điều trị hoá chất em đã nghĩ rằng Ba sẽ không qua được. Và bây giờ, cuộc chiến này còn cam go gấp mấy lần lần đó, nhưng em vẫn tin, tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ lại lần nữa chiến thắng số phận. Em tin Mặt Trời của em sẽ lại tiếp tục chiếu sáng cuộc đời em, cuộc đời con trai của chúng ta. Em tin, Ba sẽ lại cùng em bước tiếp hạnh phúc mình đang dang dở, vì tình yêu của chúng ta dành cho nhau hơn 10 năm qua là vẫn không đủ.

Ngày mai sẽ bắt đầu!

Em và Ba đã hứa rồi nhé! Sẽ vững vàng! Sẽ không yếu đuối! Sẽ không bỏ cuộc! Ba cũng hứa rồi nhé, dù có khó khăn như thế nào thì Ba cũng sẽ luôn mỉm cười, chỉ mình em khóc, thế là đủ rồi!

Nào, Ba của em! Chiến thắng nhé!

Em yêu Ba, Em hạnh phúc vì dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, khi hạnh phúc hay đau khổ Ba và em vẫn luôn có nhau.

Em hãnh diện vì Ba luôn dành cho em những điều tuyệt vời nhất mà Ba có.

Chỉ cần nghĩ đến Ba thôi, tim em lại thắt lại, rộn ràng, nghĩ đến những tháng ngày Ba chịu đau đớn, em sợ tim mình nó sẽ vỡ tung ra từng mảnh mất. Nhưng em lại mỉm cười, sao có thể để nó vỡ tung được khi mà chúng ta đã và đang luôn sống thật hạnh phúc như thế chứ?

Những ngày này, không được ôm Ba nhiều, không được trêu Ba nhiều, không được làm nhiều thứ như khi Ba chưa ốm, em cứ có cảm giác nuối tiếc. Dù em vẫn tranh thủ xem những thứ linh tinh trên điện thoại để bớt nghĩ ngợi, nhưng em vẫn sợ, và vì thế em vẫn phải nắm tay Ba, xoa lưng cho Ba bất cứ lúc nào.

Đôi khi em vẫn tự vấn mình, trái tim con người, trái tim của em sao lạ thế? Ba mệt, em sầu não. Ba khoẻ, em vui! Nhưng không, giờ kể cả Ba mệt, em vẫn vui, em vui để Ba vui, em vui để Ba không phải lo lắng cho em, vì em biết dù có mệt mỏi đến đâu Ba vẫn không ngừng lo lắng cho em và con, cho hai gia đình nội ngoại của chúng ta. Ba mệt không thể mở mắt nổi, không thèm cười với em, không trêu em nhiều như trước, nhưng những việc liên quan đến em, con, gia đình mình Ba vẫn không quên! Em biết bản lĩnh và sức sống của Ba vẫn luôn mạnh mẽ và tuyệt vời như thế!

Em, từ một con bé nhút nhát, sợ mọi thứ lạ lẫm, nhưng từ khi có Ba, em không còn sợ bất cứ thứ gì trên đời này nữa! Khi Ba nói: “Chỉ cần nghĩ đến ai đó làm em đau Ba sợ sẽ không sống nổi mất!” Chỉ cần một câu nói của Ba, em biết đối với Ba, em là người quan trọng đến thế nào? Nhưng Ba đừng lo, Ba đã rèn em trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, vững vàng như thế này rồi cơ mà! Em chỉ yếu đuối trước Ba nữa thôi, còn với thế giới ngoài kia, em không còn sợ hãi điều gì nữa.

Hình như, 10 năm qua những gì em và Ba nói với nhau mỗi ngày, dù chúng ta đều nói rất nhiều nhưng em cảm thấy nó vẫn ít ỏi, vẫn chưa đủ. Mỗi ngày, em đều muốn thao thao bất tuyệt với Ba về chúng ta, về Putin, về mọi thứ trên đời này mà em biết. Ba là người duy nhất mà em không hề dấu diếm bất cứ một bí mật nào của cá nhân mình. Có lẽ vì thế mà Ba là người hiểu em nhất, hiểu em hơn cả chính bản thân em. Và cũng vì thế, Ba và em dành cho nhau sự tin tưởng tuyệt đối ngay cả khi chúng ta bị đẩy vào hoàn cảnh đáng sợ nhất. Dù quanh mình có bao nhiêu lời nói này kia thì em và Ba vẫn một lòng dành cho nhau sự tin tưởng ấy không hề thay đổi. Ngay cả khi bác sỹ thông báo tình trạng xấu nhất của Ba, em cũng không hề nghĩ đến việc dấu Ba, bởi vì với chúng ta, chấp nhận đối mặt và chiến đấu mới chính là chính chúng ta, xưa nay vẫn thế.

Như bọn trẻ bây giờ vẫn hay nói, chúng ta bị “con đuỹ” tình yêu nó hành hạ, hihi. Là vì chúng ta yêu thương nhau quá nhiều, “con đuỹ” tình yêu nó cho chúng ta hạnh phúc, đồng thời cũng không quên ném đau khổ về phía mình. Nhưng thầy Thích Nhất Hạnh nói đúng, cuộc đởi này đã là đau khổ rồi nên chúng ta phải sống thật hạnh phúc, Ba nhỉ?

Mỗi ngày bên cạnh Ba em đã nói với Ba rất nhiều, rằng em yêu Ba, thương Ba… nhưng cảm giác vẫn không đủ để biểu đạt hết những gì em muốn nói. Như Ba nói đó, viết ra là không thể, chỉ có thể là trải nghiệm. Và Ba biết, em yêu thương Ba nhiều như thế nào là đủ, nhưng với em, em vẫn phải viết, viết để Ba thấm hơn, viết để chúng ta lại vững vàng cùng nhau tiếp tục chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu!

Dù ngày mai có ra sao, thì với em và Ba mỗi ngày trôi qua đều thật sự là một ngày trọn vẹn!

Yêu Ba, một đời ❤️”

Người viết: Thiên Thiên

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 1)

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 2)

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 3)

keyword

Từ khóa

prevBig

Quay lại

list list 0
Đã thích Thích