menu toggle
list list 0
Đã thích Thích

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 15)

user

Ngày:

12/05/2022

user

Lượt xem:

70

Bài viết thứ 15/41 thuộc chủ đề “Bên nhau ngày mưa”

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021- 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 15:

VIẾT CHO NGƯỜI ĐI XA – BÊN NHAU NGÀY MƯA

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 15)
Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 15)

Vợ và chồng là 2 kiểu người đối lập. Vợ hướng ngoại, đỏng đảnh, tiểu thư, lười biếng. Trong khi, chồng hướng nội, trầm tính, có phần lạnh lùng, khô khan và rất chăm chỉ. Giận nhau, cãi nhau nhiều lần lắm. Thêm những chuyện bên nội bên ngoại, nhiều lúc như không thể ở được với nhau.

Rồi một ngày chồng điện thoại từ Hà Nội, cảm xúc của vợ nó thế nào nhỉ? Hối hận, vụn vỡ, bàng hoàng hay nghẹn ngào? Không, nó là tổng hợp của tất cả các cảm xúc ấy. Lúc này vợ mới cảm nhận được vợ đã yêu chồng đến nhường nào. Nén hết cả lại để đón chồng với một bộ mặt tươi cười, vui vẻ như thường ngày. Không sao, mới là dự đoán thôi mà. Tối hôm đó, vợ đã tâm sự với con gái. Hai mẹ con ôm nhau khóc và động viên nhau “Mẹ con mình không được để bố biết là mình buồn lo con nhé!”.

Gần ba năm, bao nhiêu cung bậc tình cảm chúng ta đã trải qua. Từ hy vọng kết quả không chính xác, thất vọng khi nhận kết quả cuối cùng, buồn khi nghĩ về tương lai, vui khi được ra viện, tuyệt vọng khi tái phát, hy vọng khi lại được ra viện, chấp nhận với những tình trạng tồi tệ của sức khỏe và ngoại hình đến bình thản khi lìa xa.

Ba năm, vợ từ một đứa con út nhõng nhẽo, đỏng đảnh, chả biết làm gì trở nên mạnh mẽ, gan lỳ.

Trong ba năm ấy, vợ mới nhận thấy gia đình là số một; những chuyện hơn thua, cãi vã trở nên nhỏ nhoi, tầm thường.

Trong ba năm ấy, vợ mới nhận thấy đằng sau cái vẻ ngoài xù xì ấy của chồng là một trái tim nồng ấm. Đằng sau vẻ gia trưởng ấy là một tâm hồn trẻ trung, lãng mạn.

Ba năm qua, nó chỉ bằng 1/5 quãng đời chúng ta bên nhau nhưng chúng ta đã hạnh phúc bên nhau gấp 10 lần 12 năm còn lại.

Đó là vì chúng ta đã sống TRỌN VẸN với nhau.

Nhìn lại, vẫn là chồng, vẫn là vợ đấy thôi. Nhưng chúng ta đã biết cởi mở với nhau, biết chia sẻ với nhau. Vợ đã gạt đi cái tôi để sấn đến đòi chồng yêu thương, điều mà chồng lâu nay vẫn mong đợi.

Ba năm ấy, chồng sau mỗi đợt điều trị lại đầu tư làm ăn món nọ món kia. Vợ trêu chồng, ốm bệnh hiểm nghèo thế này mà vẫn có thu nhập nhỉ. Và chồng cứ đam mê đầu tư cho đến tận lúc chuẩn bị rời xa vợ.

Hôm nay, đúng một năm ngày chồng đi xa.

Một năm qua, vợ mới thấm thía cái sự ĐẦY ĐỦ của một gia đình đó là có tiếng thỏ thẻ của trẻ thơ, có tiếng chí chóe chát chúa của người đàn bà và tiếng trầm trầm ồm ồm của người đàn ông.

Một năm qua, vợ mới cảm thấy có những thứ đối với người khác thì bình thường thậm chí là khó chịu nhưng đối với vợ nó thật là quý giá, xa xỉ. Đó có thể là việc nhặt những chiếc tất vứt vương vãi. Đó có thể là một bữa cơm tối muộn chờ chồng đi làm về. Đó có thể là những buổi đi bộ cùng nhau rồi kể cho nhau nghe những chuyện đâu đâu. Đó là những buổi sáng sớm ra chợ cá, mua cá về phơi, gặp trời mưa hai đứa vội vàng thu thu dọn dọn và cuối cùng là vứt đi cả mẻ cá. Và vợ nghĩ, nếu biết trước là quý giá thế này, sao chúng ta phải cãi nhau 12 năm.

Một năm qua, vợ vẫn luôn nghĩ về những điều vợ chưa kịp nói với chồng. Đó là chưa bao giờ nói lời yêu với chồng. Đó là gạt phăng đi khi chồng hỏi “Nếu chồng chết vợ có buồn không, vợ có khóc không?”. Thật ra lúc đó, có phải chỉ là chồng muốn biết vợ nghĩ gì về chồng, vợ có yêu chồng không thôi, đúng không chồng?

Một năm qua, vợ đã trở thành chủ gia đình. Vợ vẫn còn vụng về lắm chồng ạ. Nhưng không sao, rồi sẽ ổn thôi!

Một năm qua, vợ chưa nguôi nỗi nhớ chồng. Nhưng không sao, vợ chỉ nhớ thôi, vợ không bi lụy đâu.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn mà, con của chúng ta sẽ trưởng thành, nó sẽ thay chồng chăm vợ như lời chồng đã dặn con.

Chồng yên tâm nhé!

Người viết: Ngoc Lan

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 13)

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 14)

keyword

Từ khóa

prevBig

Quay lại

list list 0
Đã thích Thích