menu toggle
list list 0
Đã thích Thích

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 16)

user

Ngày:

14/05/2022

user

Lượt xem:

87

Bài viết thứ 16/41 thuộc chủ đề “Bên nhau ngày mưa”

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021- 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 16:

BÊN NHAU NGÀY MƯA

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 16)
Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 16)

Mẹ biết mẹ bị K, nhưng mẹ không biết loại đó không thể chữa lành.

Đêm đầu tiên sau khi bác sĩ nói trong người có khối u, mẹ sợ đến hoang mang nhưng mẹ mạnh mẽ lại nhanh. Mẹ hát và múa suốt đêm như trẻ thơ, những bài hát ngợi ca Thiên Chúa “Có Chúa đi bên tôi, tôi chẳng còn sợ chi….”. Cả nhà cảm nhận được nỗi sợ của mẹ, lùi lại, đứng nhìn mẹ xa xa, cứ để mẹ tự nhiên. Nước mắt lăn dài trên mặt thằng con trai đã hai thứ tóc.

Gần ba tháng sát cánh bên mẹ, đến nay đã được 1/2 chu kỳ hoá trị, hai mẹ con đã đi được nửa con đường với nụ cười trên môi. Chúng ta vẫn bước vì chúng ta còn sống phải không mẹ?

Cuộc đời thật đẹp, bỏ lại sau lưng tất cả chúng ta mới thấy tường tận vẻ đẹp của cuộc sống. Mẹ thích ăn bánh mì bệnh viện, thứ bánh chẳng có gì đặc biệt vì nó ở cái nơi đặc biệt. Nhưng mỗi khi truyền hoá chất xong mẹ ăn thật ngon lành, thêm một chai nước lavie và thế là xong bữa ăn thịnh soạn. Cả một đời sơn hào hải vị nay chỉ mộc mạc thế thôi. Và nụ cười lại nở trên gương mặt mẹ “mình về nhà thôi con”.

K phổi tế bào nhỏ là một chứng bệnh kỳ lạ, cấp độ nguy hiểm xếp hàng đầu nhưng lại nhạy với hoá trị một cách lạ thường. Nó cho người bệnh cảm giác như được chữa lành ngay sau 1-2 chu kỳ. Nhưng mọi người đều biết, nó sẽ tái phát lại rất nhanh.

Chúng tôi vẫn hy vọng, chúng tôi không rõ mình hy vọng điều gì, chúng tôi chỉ hy vọng sự sống mỗi ngày được hưởng trọn vẹn, vắt kiệt yêu thương, rút sạch tình yêu mà trao cho mẹ. Chúng tôi vẫn cầu xin, chúng tôi cũng hoài nghi chính những lời cầu xin của mình. Nhưng trên hết, mẹ vẫn ngồi đó đọc kinh mỗi đêm, hát thánh ca, học nấu ăn, coi youtube, nấu cho hai cha con ăn những món học được, làm việc nhà, chăm mấy con chó, tưới mấy chậu cây, vân vân và mây mây. Mẹ vẫn còn đó, tươi tắn như một đoá hoa. Tôi nghĩ, có thể đó là điều mà chúng tôi cầu nguyện.

Người viết: Nguyễn Tuấn

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 14)

Bên nhau ngày mưa (Bài viết số 15)

keyword

Từ khóa

prevBig

Quay lại

list list 0
Đã thích Thích