menu toggle

Danh sách các chủ đề

list list 0
Đã thích Thích

Bên nhau ngày mưa – Cha và con gái (Bài viết số 2)

user

Ngày:

02/03/2022

user

Lượt xem:

91

Bài viết thứ 02/41 thuộc chủ đề “Bên nhau ngày mưa”

Chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA”

Bệnh nhân ung thư có xu hướng cô đơn, đau buồn vì gánh nặng bệnh tật. Điều trị ung thư thường là hành trình phức tạp với nhiều trở ngại có thể xảy ra bất chừng.

Tuy nhiên, bệnh nhân ung thư hẳn sẽ không cô đơn khi nhận thấy vẫn có nhiều người thân và bạn đồng hành bên mình. Tình người ấm áp có thể xoa dịu phần nào nỗi đau từ bệnh tật.

Để ghi lại những khoảnh khắc, những kỷ niệm cùng nhau đối diện và vượt qua khó khăn, góp phần lan tỏa những câu chuyện truyền cảm hứng cho cộng động người bệnh mới, Dự án Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư, Tổ chức Y học cộng đồng tổ chức chương trình “BÊN NHAU NGÀY MƯA” để người bệnh và bạn đồng hành chia sẻ thêm bài học về YÊU THƯƠNG mà họ đã cảm nhận trong cuộc sống.

Thời gian: Từ 06/12/2021- 20/12/2021

Tại: Group “Hỗ trợ bệnh nhân Ung thư”

Bài viết số 2:

BÊN NHAU NGÀY MƯA – CHA VÀ CON GÁI

Bên nhau ngày mưa - Cha và con gái (Bài viết số 2)
Bên nhau ngày mưa – Cha và con gái (Bài viết số 2)

Suốt 22 năm cuộc đời có lẽ đó là lần đầu tiên chúng tôi đến bệnh viện cùng nhau trong một vai trò đặc biệt – tôi đưa cha tôi đi khám bệnh chứ không phải ngược lại. Cả một chặng đường dài trên chuyến xe đò với rất nhiều bệnh nhân khác, cha hỏi tôi “nhỡ đi khám bị ung thư thật thì sao?”, tôi im lặng chẳng biết trả lời thế nào chỉ đành qua loa “thì cũng phải khám chứ, cha đâu thể chịu đau mãi, mình biết mình bệnh gì bác sĩ còn chữa cho cha”.

Rồi lúc chúng tôi cầm kết quả trên tay “K di căn xương”, trái tim tôi như thắt nghẹn lại, cái cảm xúc đó vẫn vẹn nguyên cho tới tận bây giờ khi tôi viết lên những dòng này, dù đã nhiều năm trôi qua. Trên con đường trở về nhà, chúng tôi ngồi cạnh nhau, cha nói “nhỡ như cha chết rồi thì sao, ai lo cho mẹ, cho các con, thằng còi cháu anh hai con?” Đó là lần đầu tiên tôi thấy ông sợ hãi, cả một đời sống cùng cha, tôi chưa bao giờ có thể hình dung được người đàn ông ấy sẽ có lúc nào sợ hãi điều gì đó, bởi tất cả những thứ ông đã trải qua trong cuộc đời tôi nghĩ đã quá đủ để ông không còn cần phải sợ điều gì. Vậy mà lúc biết mình cận kề cái chết, người ta vẫn chẳng tin điều đó sẽ đến với mình. Tôi an ủi cha “con và anh sẽ lo cho mẹ, cả hai chúng con đều lớn rồi, đi làm cả rồi, cha phải vui vì ít nhất tới lúc tụi con trưởng thành cha mới phải chuẩn bị tinh thần để đi xa chứ. Đời người ai rồi cũng như ai, cũng phải sửa soạn tới ngày để mình đi qua bên kia thế giới, con biết cha hiểu điều này, vậy cha cứ sống quãng thời gian còn lại vui vẻ bên mẹ đi”.

Rồi từ ngày đó trở đi, cứ mỗi tháng 1 lần cha và tôi lại đồng hành cùng nhau trên những chuyến xe đò vào lúc 4h sáng. Cha vẫn hỏi tôi nhiều câu hỏi khác khi ngồi trên xe, như muốn tìm đâu đó trong lời nói của tôi một sự an ủi, chia sẻ, hay vì cha đã coi tôi là một người đồng hành. Còn tôi thì lúc nào cũng vậy, luôn cố gắng giúp cha có được sự lạc quan, vui vẻ nhất. Mỗi lần có kết quả xét nghiệm, tôi luôn giả vờ “đấy cha thấy chưa, các chỉ số đều đang ổn định, mình cứ tin tưởng bác sĩ và vui vẻ sống là được rồi, phần còn lại cuộc đời sẽ tự lo liệu hết mà”, hoặc khi ngồi gần ai đó nghe họ nói chuyện với người thân về bệnh tình của mình, tôi nói cha “có quá nhiều mảnh đời không may mắn, cha thấy không, nhưng ai cũng cố gắng cả, cố gắng không phải vì một cuộc sống lâu dài mà vì để sống một cuộc đời có chất lượng còn lại”.

Rồi ngày cha rời xa thế giới này cũng đến, cả một quãng đời đi học cha đồng hành cùng tôi, đổi lại tôi may mắn được đồng hành cùng cha trong những ngày cuối đời. Buổi sáng trước ngày cha mất, ông nói với tôi nếu khoẻ lại cha sẽ về quê cùng mẹ, ra sông đánh cá như ngày xưa, cái dòng sông Lam quê mình ấy, biết bao đời cũng không quên được, tuổi thơ cha bên bờ sông ấy. Mũi morphin cuối cùng tôi chích cho cha, tôi hỏi ông “đau lắm đúng không”, cha gật đầu nhẹ, rồi tôi đặt ông nằm xuống. Trước lúc đi ông vẫn giữ thói quen sờ đầu mẹ tôi lần cuối như ngày xưa, mẹ hứa là sau này nếu mẹ mất sẽ luôn bên cạnh ông, cứ vậy cha đã ra đi thanh thản.

Người viết: Thanh Nguyên

Bài viết số 1

keyword

Từ khóa

prevBig

Quay lại

list list 0
Đã thích Thích